文章解析

答卢谌诗

朝代:魏晋作者:刘琨浏览量:2
è
yùn
chū
gòu
yáng
yáo
zài
liù
gàn
xiàng
dòng
qīng
kūn
zhōu
héng
jiū
fēn
qún
yāo
jìng
zhú
huǒ
liáo
shén
zhōu
hóng
liú
huá
shǔ
āi
huáng
jìn
tòng
xīn
zài
tiān
xīn
wàn
tóng
huò
yín
yàn
shàn
yǒu
quán
wán
dōu
yīng
ruǐ
xià
luò
huì
dōng
guī
yùn
huǐ
zhū
chú
gǒu
zhī
tán
zuì
ruǎn
ruò
qiān
xìn
réng
zhāng
róng
chǒng
jiā
wēi
zhī
jiàn
huò
yán
xiōng
zhōng
yǔn
guó
xiào
qiān
jiā
zuì
zhī
shān
xìn
zhī
shēn
zhōng
néng
jiù
yīn
yàn
嬿
wǎn
xīn
hūn
bài
wéi
shì
dūn
guǒ
liáng
xié
ruò
xīng
bēn
wèi
chuò
ěr
jià
huī
mén
èr
xié
sān
niè
bìng
gēn
zhǎng
cán
jiù
yǒng
yuān
hún
tíng
tíng
gàn
shēng
bàn
绿
fán
róu
tiáo
xiū
hǎn
cháo
cǎi
ěr
shí
ěr
gān
竿
gān
竿
cuì
fēng
xún
zhū
yíng
wǎn
shí
xiāo
yōu
yōu
yòng
huǎn
shì
jiāng
tíng
qíng
mǎn
mǎn
lán
guì
zhí
mào
chūn
lín
cuì
qiū
yǒu
niǎo
fān
fēi
huáng
xiū
fěi
tóng
fěi
zhú
shí
yǒng
dōng
hàn
西
zhī
jìng
zhī
fèi
huān
chuò
zhí
yīn
shǎng
zòu
wèi
shū
zhēn
wén
míng
yán
yán
chàng
shén
zhī
zi
zhī
wǎng
měi
zhēn
chéng
láo
shāng
zhú
shēng
chén
juǎn
tán
bīn
yòu
quē
lín
guāng
guāng
jiǎ
shēng
chū
yōu
qiān
qiáo
zhōng
xìn
liè
wén
zhāo
jīng
gōng
xīng
xīng
qiào
qiào
nǎi
fèn
zhǎng
shì
pèi
shì
biāo
zèng
zhī
jié
xīn
gōng
cháo
huái
怀
yǐn
lǐng
zhǎng
yáo

赏析

1.

原序:琨顿首。损示及诗。备辛酸之苦言。畅经通之远旨。执玩反复。不能释手。慨然以悲。欢然以喜。昔在少壮。未尝检括。远慕老庄之齐物。近嘉阮生之放旷。怪厚薄何从而生。哀乐何由而至。自顷辀张。困于逆乱。国破家亡。亲友雕残。块然独坐。则哀愤俱至。时复相与举觞对膝。破涕为笑。排终身之积惨。求数刻之暂欢。譬由疾疢弥年。而欲一丸销之。其可得乎。夫才生于世。世实须才。和氏之璧。焉得独曜于郢握。夜光之珠。何得专玩于随掌。天下之宝。固当与天下真之。但分析之日。不能不怅恨尔。然后知聃周之为虚诞。嗣宗之为妄愚于虞而知于秦。遇与不遇也。今君遇之矣。勖之而已。不复属意于文。二十余年矣。久废则无次。想必欲其一反。故称指送一篇。适足以彰来诗之益美耳。琨顿首顿首。

展开阅读全文 ∨

上一篇:魏晋·曹植《飞龙篇》

下一篇:魏晋·曹植《飞龙篇》

猜你喜欢