文章解析

古意九首

朝代:唐作者:贯休浏览量:1
huǒ
yún
jǐn
mén
xīn
míng
míng
lán
huā
róng
mǎn
yuàn
tóng
fāng
xīn
jiā
rén
tiān
hǎo
niǎo
yīng
yīng
yǒu
shuāng
bái
xiàn
qīng
yǒu
jìng
cùn
zhū
bié
shì
tiān
jīng
wán
zhī
shì
shēng
bái
xiāo
shēn
ān
qīng
zhǐ
yīng
tiān
shàng
rén
jiàn
shuāng
yǎn
míng
yáng
shuò
wàn
cǎo
huái
怀
chūn
ēn
máng
máng
chén
fēi
péi
yōng
míng
gēn
běn
shì
suō
yòu
zhī
tiān
zi
zūn
xué
wèi
máo
shì
shī
duō
zhí
zhì
yán
nào
lèi
shì
tóng
bēng
bēn
wéi
xún
táo
zhǎng
zhě
mén
měi
rén
yóu
lóng
bèi
jīn
yuān
yāng
shǒu
dāo
chǐ
zài
bái
táng
wén
zhāng
shēn
chè
pèi
míng
dīng
dāng
hǎo
fēng
chuī
táo
huā
piàn
piàn
luò
yín
chuáng
fáng
xué
hàn
yuǎn
zhú
zhū
niǎo
xiáng
qián
kūn
yǒu
qīng
sàn
shī
rén
shèng
xián
qīng
fēng
zài
è
zhī
qiān
rén
wàn
rén
zhōng
rén
liǎng
rén
zhī
zài
dōng
huā
kāi
luò
shí
huáng
jīn
zhù
zuò
zhōng
zi
qīng
bái
yún
bái
fēng
huì
jiàn
shǒu
yáng
ér
huò
shì
chū
píng
bèi
rén
shēng
fēi
yuè
guāng
huī
cháng
zài
róng
jīn
cháng
xiāng
duì
jūn
jiàn
gōng
mén
sūn
hǎo
guān
gài
jiāo
zhēn
jīn
bǎi
liàn
huí
jīn
jiāo
bào
liú
shū
shēng
chén
āi
yuàn
jūn
zi
sàn
wèi
qīng
sōng
zāi
kǒng
jīng
huā
zhǐ
wèi
xiǎo
rén
kāi
shāng
xīn
shāng
xīn
yín
shàng
gāo
gāo
tái
cháng
xiè
kāng
wén
zhāng
yǒu
shén
shì
qīng
fēng
qīng
lǐn
rán
shì
xiāng
shí
zhǒng
wèi
wán
yín
zuò
fān
jīng
shí
zhǒng
wèi
gǎo
zuò
dēng
shān
yǒng
jiā
wèi
jùn
hòu
shān
shuǐ
tiān
xiān
dāng
xué
hàn
guān
cháng
tài
bái
xiān
zào
huà
xuán
zōng
zhì
zhī
bǎo
chuáng
diàn
殿
lóng
lóu
zhāo
shì
tuō
xuē
hòu
shàng
qīng
yíng
shēng
huáng
diàn
殿
qián
lín
rán
chè
duàn
huáng
jīn
suǒ
làng
yín
shān
mǎn
chuán
zài
jiǔ
guò
lǎo
chéng
diān
kuáng
shuí
gǎn
níng
zhī
jiāng
biān
fén
shì
yóu
zuì
zài
shān
zhōng
shí
dān
guì
huā
wēi
ruí
hóng
quán
jìn
yáo
cǎo
bái
shēng
huá
ruò
kāi
cuì
qiáng
guà
téng
kàn
jīng
zhú
chuāng
biān
bái
yuán
sān
liǎng
zhī
dōng
fēng
yǒu
lǎo
rén
yǎn
tóu
zhǒng
xiè
zhǔ
bái
shí
zhǐ
yīng
ér
yuè
shàng
lái
mén
yuè
luò
fāng
shǐ
guī
shòu
wēi
miào
jué
tián
dàn
suǒ
wèi
bié
lái
liù
nián
zhǐ
kǒng
bái
fēi

作者介绍

唐末五代前蜀诗僧、画家

贯休(832~912),唐末五代前蜀诗僧、画家。俗姓姜,字德隐,号禅月大师,婺州兰溪(今属浙江)人。唐天复间入蜀,蜀主王建称他“禅月大师”。贯休与陈陶、方干、李频等众多诗人交往唱酬,多奇思奇句,部分作品能反映社会现实。善画水墨罗汉及释迦弟子诸像,笔法坚劲,形象夸张,世称“梵相”,存世《十六罗汉图》传为其作。兼善草书,号曰“姜体”,时人比之为阎立本、怀素。著有《禅月集》。

展开阅读全文 ∨

上一篇:唐·陈子昂《和陆明府赠将军重出塞》

下一篇:唐·曹松《月》

猜你喜欢