文章解析

秋怀诗十一首

朝代:唐作者:韩愈浏览量:1
chuāng
qián
liǎng
hǎo
shù
zhòng
guāng
qiū
fēng
míng
wēi
dēng
zhào
kōng
chuáng
bàn
piān
ěr
chóu
yōu
duān
lái
gǎn
tàn
chéng
zuò
tiān
míng
shì
yán
xiāng
yuè
shì
shēng
suī
duō
wéi
guǐ
wèi
làng
jiǔ
qiě
huān
bái
xià
bǎi
cǎo
xiāo
lán
gòng
diāo
cuì
qīng
qīng
qiáng
xià
shēng
mǎn
hán
chán
zàn
shuài
míng
yùn
xíng
qióng
bǐng
shòu
shì
shí
suǒ
sōng
bǎi
guì
shí
zhì
màn
màn
shǒu
kōng
hǎo
yǐn
lián
shàng
néng
fàn
xué
táng
shì
shì
suǒ
yuàn
máng
máng
chū
mén
liáo
quàn
guī
huán
yuè
shū
shǐ
wén
hào
qiān
wàn
chén
jìng
shuí
xún
jiàn
shì
fēi
guì
xiàn
zhàng
yǒu
zài
nǎi
duō
yuàn
qiū
qiū
kōng
líng
líng
shàng
zhī
shàng
tiáo
xià
pán
zhōng
yíng
gǎn
shí
jié
ěr
suǒ
zēng
qīng
xiǎo
juǎn
shū
zuò
nán
shān
jiàn
gāo
léng
xià
chéng
jiǎo
shuǐ
yǒu
jiāo
hán
zēng
zāi
wǎng
wèi
néng
guà
kōng
bēi
bào
jǐng
xuàn
qiū
shù
gāo
chóng
diào
hán
yǒng
liǎn
tuì
退
jiù
xīn
nuò
yíng
dào
qián
měng
guī
shí
xiū
gěng
míng
yóu
yǒu
chǐ
wèi
báo
zhēn
xìng
shù
huǐ
yóu
shì
yōu
píng
jīn
chén
chéng
duān
zuò
jǐn
jǐng
chóng
míng
shì
yōu
yōu
yuè
chuāng
jiǒng
jiǒng
sàng
huái
怀
ruò
fāng
niàn
hán
gěng
chén
āi
yōng
hòu
wén
làng
chí
chěng
shàng
miǎn
wán
wáng
shì
yǒu
cháo
qǐng
qiū
chén
qiū
àn
zhì
yǒu
hàn
hán
kōng
zài
quē
yuè
fán
kàn
yǒu
qín
huī
xián
zài
tīng
dàn
shēng
jiǔ
mái
miè
yóu
jiàn
zhēn
làn
xīn
zhú
shí
miǎn
zhī
néng
zàn
yǒu
chéng
fēng
chuán
zòng
lǎn
wén
dān
qiān
shì
diǎn
kān
qiú
yíng
suǒ
yào
shí
dān
juàn
juàn
luò
suí
fēng
zǒu
qián
xuān
míng
shēng
ruò
yǒu
diān
dǎo
xiāng
zhuī
bēn
kōng
táng
huáng
hūn
zuò
yán
tóng
zi
wài
zhì
chuī
dēng
dāng
qián
wèn
yīng
kuì
cān
tuì
退
zuò
西
xià
shī
jìn
shù
biān
zuò
zhě
fēi
jīn
shì
xiāng
shí
qiān
yán
yǒu
gǎn
chù
shǐ
使
suān
wèi
tóng
zi
zhì
shū
qiě
ān
mián
zhàng
shǔ
yǒu
niàn
shì
qióng
nián
shuāng
fēng
qīn
tóng
zhòng
zhù
shù
qián
kōng
jiē
piàn
xià
chēng
ruò
cuī
láng
gān
wèi
shì
miè
wàng
shū
yǔn
tuán
qīng
míng
fēi
zhé
wēi
nàn
ān
jīng
chū
shì
yíng
jiǔ
wán
lán
yōu
chóu
fèi
guǐ
jǐng
yuè
tiào
wán
yuǎn
wèi
jūn
zhù
chén
ān
àn
lái
qún
xiāo
shōu
shēng
yōu
yōu
yǎn
xiāo
wěi
wěi
bào
qiū
míng
shì
lèi
jìn
wài
yōu
suì
qīn
chéng
qiáng
huái
怀
zhāng
mǎn
ruò
niàn
quē
yíng
jǐng
míng
máng
chù
xīn
bīng
bài
qiān
jīn
cùn
cǎo
róng
zhī
chǐ
wèi
yǒng
yàn
rán
shuí
lìng
xiān
xiān
shuāng
zhōng
wǎn
yòng
hǎo
yáng
yáng
nòng
fāng
dié
ěr
shēng
huán
zǎo
yùn
qióng
liǎng
zhí
wǎn
luán
xiāng
bǎo
西
fēng
zhé
lóng
shé
zhòng
diāo
gǎo
yóu
lái
mìng
fēn
ěr
mǐn
miè
dào

作者介绍

唐代文学家,“唐宋八大家”之首

韩愈(768~824),唐代文学家、哲学家。字退之,河南河阳(今河南孟州南)人。贞元进士,官至礼部侍郎。谥号文。因昌黎(今辽宁义县)是韩氏郡望,其文中常自称“郡望昌黎”,故世称“韩昌黎”“昌黎先生”。韩愈提倡散体,与柳宗元同为古文运动的倡导者,并称“韩柳”。他被列为“唐宋八大家”之首,散文在继承先秦、两汉古文的基础上,加以创新和发展,气势雄健。其与柳宗元、欧阳修和苏轼并称“千古文章四大家”。诗与孟郊齐名,并称“韩孟”。诗风奇崛雄伟,力求新警,有时流于险怪。又善为铺陈,好发议论,后世有“以文为诗”之评,对宋诗影响颇大。代表作品有散文《师说》《祭十二郎文》,诗歌《左迁至蓝关示侄孙湘》《早春呈水部张十八员外》《山石》等。著有《昌黎先生集》。

展开阅读全文 ∨

上一篇:唐·王建《村居即事》

下一篇:唐·韩愈《送灵师》

猜你喜欢