文章解析

荐士(荐孟郊于郑馀庆也)

朝代:唐作者:韩愈浏览量:1
zhōu
shī
sān
bǎi
piān
xùn
gào
céng
jīng
shèng
rén
shǒu
lùn
ān
gǎn
dào
yán
chū
hàn
shí
shǒu
gèng
hào
dōng
dōu
jiàn
màn
pài
bié
bǎi
chuān
dǎo
jiàn
ān
néng
zhě
zhuó
luò
biàn
fēng
cāo
wēi
jìn
sòng
xiàng
diāo
hào
zhōng
jiān
shù
bào
xiè
jìn
zuì
qīng
ào
liáng
chén
suí
zhòng
zuò
děng
chán
zào
sōu
chūn
zhāi
huā
huì
yán
沿
shāng
piāo
dào
guó
cháo
shèng
wén
zhāng
zi
áng
shǐ
gāo
dǎo
xīng
wàn
lèi
kùn
líng
bào
hòu
lái
xiāng
shēng
zhēn
kǔn
ào
yǒu
qióng
zhě
mèng
jiāo
shòu
cái
shí
xióng
ào
míng
guān
dòng
jīn
xiàng
wài
zhú
yōu
hǎo
héng
kōng
pán
yìng
tuǒ
tiē
pái
ào
róu
fèn
měng
juǎn
hǎi
lǎo
róng
huá
xiào
tiān
xiù
jié
xiǎng
bào
xíng
shēn
jiàn
guī
gān
chǐ
mèi
zào
mèng
fēn
xié
zhèng
móu
zi
kàn
le
mào
yǎo
rán
cuì
ér
qīng
zhèn
zào
suān
hán
yáng
wèi
shí
mào
yíng
gān
zhǐ
xīn
jiǔ
suǒ
mào
liú
zhī
zhě
shuí
zhǐ
zhù
jìng
cháo
ào
shèng
huáng
suǒ
máo
shì
dēng
zào
miào
táng
yǒu
xián
xiāng
ài
jūn
dào
kuàng
chéng
guī
zhāng
èr
gōng
dié
jiē
dào
qīng
míng
sòng
chuī
qiáng
jiàn
shè
gǎo
wèi
jiǔ
chéng
shǐ
使
guī
gào
shuāng
fēng
jiā
jiā
jié
chuī
mào
niàn
jiāng
jué
yān
gǎn
zēng
liàn
lào
wēi
shuǐ
zhōng
xìng
shàng
fán
zuǒ
yòu
mào
hóu
guó
zhì
xiǎo
miào
dǐng
yóu
gào
xìng
dāng
mín
níng
yǒu
guī
mào
yōu
yōu
zhī
rǎo
rǎo
fēng
zhōng
dào
shàng
yán
kuì
wéi
xīn
dǎo
líng
tiān
shēng
biàn
huà
zài
zhuó
bào
tōng
fēi
nàn
chǐ
cáo
shàn
shàn
hòu
shí
huǐ
ào
jiù
zhēn
dān
kào
wēi
shī
gōng
qiào
kǎi
shén
suǒ
láo

作者介绍

唐代文学家,“唐宋八大家”之首

韩愈(768~824),唐代文学家、哲学家。字退之,河南河阳(今河南孟州南)人。贞元进士,官至礼部侍郎。谥号文。因昌黎(今辽宁义县)是韩氏郡望,其文中常自称“郡望昌黎”,故世称“韩昌黎”“昌黎先生”。韩愈提倡散体,与柳宗元同为古文运动的倡导者,并称“韩柳”。他被列为“唐宋八大家”之首,散文在继承先秦、两汉古文的基础上,加以创新和发展,气势雄健。其与柳宗元、欧阳修和苏轼并称“千古文章四大家”。诗与孟郊齐名,并称“韩孟”。诗风奇崛雄伟,力求新警,有时流于险怪。又善为铺陈,好发议论,后世有“以文为诗”之评,对宋诗影响颇大。代表作品有散文《师说》《祭十二郎文》,诗歌《左迁至蓝关示侄孙湘》《早春呈水部张十八员外》《山石》等。著有《昌黎先生集》。

展开阅读全文 ∨

上一篇:唐·孟郊《夜感自遣》

下一篇:唐·朱庆馀《送陈摽》

猜你喜欢