文章解析

游泰山六首

朝代:唐作者:李白浏览量:2
yuè
shàng
tài
shān
shí
píng
dào
kāi
liù
lóng
guò
wàn
jiàn
suí
yíng
huí
rào
fēng
jīn
mǎn
qīng
tái
fēi
liú
jué
yǎn
shuǐ
sōng
shēng
āi
běi
tiào
è
崿
zhàng
qīng
xiàng
dōng
cuī
dòng
mén
shí
shàn
xīng
yún
léi
dēng
gāo
wàng
péng
yíng
xiǎng
xiàng
jīn
yín
tái
tiān
mén
cháng
xiào
wàn
qīng
fēng
lái
rén
piāo
yáo
xià
jiǔ
gāi
hán
xiào
yǐn
shǒu
liú
xiá
bēi
shǒu
zài
bài
zhī
kuì
fēi
xiān
cái
kuàng
rán
xiǎo
zhòu
shì
yōu
zāi
qīng
xiǎo
bái
鹿
zhí
shàng
tiān
mén
shān
shān
féng
rén
fāng
tóng
hǎo
róng
yán
mén
luó
jiù
què
yǎn
qīng
yún
guān
niǎo
shū
piāo
rán
luò
yán
jiān
nǎi
shàng
zhī
le
xián
gǎn
sān
tàn
cóng
shī
fāng
wèi
hái
píng
míng
dēng
guān
shǒu
kāi
yún
guān
jīng
shén
fēi
yáng
chū
tiān
jiān
huáng
cóng
西
lái
yǎo
tiǎo
yuǎn
shān
píng
lǎn
jǐn
cháng
kōng
xián
ǒu
rán
zhí
qīng
tóng
绿
shuāng
yún
huán
xiào
wǎn
xué
xiān
cuō
tuó
diāo
zhū
yán
chóu
chú
jiàn
hào
dàng
nán
zhuī
pān
qīng
zhāi
sān
qiān
liè
xiě
dào
jīng
yín
sòng
yǒu
suǒ
de
zhòng
shén
wèi
xíng
yún
xíng
xìn
zhǎng
fēng
ruò
shēng
pān
shàng
guān
kǎn
kuī
dōng
míng
hǎi
dòng
yuǎn
shān
tiān
xiān
míng
yín
tái
chū
dào
jǐng
bái
làng
fān
zhǎng
jīng
ān
yào
gāo
fēi
xiàng
péng
yíng
guān
dōng
běi
qīng
liǎng
jiā
shuāng
shí
hǎi
shuǐ
luò
yǎn
qián
tiān
guāng
yáo
kōng
qiān
fēng
zhēng
cuán
wàn
jué
líng
miǎn
shàng
xiān
yún
zhōng
zhǎng
sōng
yún
hàn
yuǎn
wàng
yíng
chǐ
shān
huā
rén
jiān
yuè
xuě
zhōng
bái
zhōng
dāng
ān
liàn
cháo
yǐn
wáng
chí
míng
tóu
tiān
mén
guān
bào
绿
qín
xíng
qīng
shān
jiān
shān
míng
yuè
lòu
bái
jìng
sōng
fēng
xiē
xiān
rén
yóu
fēng
chǔ
chù
shēng
jìng
qīng
huī
zhēn
lián
cuì
wēi
xiǎng
xiàng
luán
fèng
piāo
yáo
lóng
mén
tiān
zhāi
páo
guā
huǎng
guī
shǒu
nòng
qīng
qiǎn
pān
zhī
míng
chén
zuò
xiāng
shī
dàn
jiàn
yún
fēi

译文

阳春四月登泰山,平整的御道沿着屏风样的山峰直上。 皇上曾经乘坐六龙车辇翻山越岭,深壑幽谷萦回曲折。 当年碧峰上遗留的马蹄痕迹,现在早已被青苔掩盖。 峭壁悬崖,飞瀑喷流,松风水声激切哀鸣。 北望群峰奇绝,仿佛向东海倾倒。 安放皇帝玉册的石洞前巨大的石门紧闭,隐隐感觉到地底风雷涌起。 绝顶望东海蓬莱三岛,想象到了金银台。 站在南天门长啸一声,青风四面万里来。 仿佛看到四五个美丽的仙女,飘飘袅袅飞下九天来。 她们对我嫣然一笑,接着把一只璀璨的流霞酒杯赠送给我。 我急忙再三低头致礼,自己很惭愧:不是神仙而受此大恩。 我顿时感觉到:宇宙如此渺小,这尘世有什么值得恋眷的呢?

作者介绍

唐代浪漫主义诗人,“诗仙”

李白(701~762),唐代诗人。字太白,号青莲居士。祖籍陇西成纪(今甘肃静宁西南),出生于西域碎叶城(今吉尔吉斯斯坦托克马克附近),幼时随父迁至四川绵州昌隆县(今四川江油市)。李白与杜甫齐名,并称“李杜”,被后人誉为“诗仙”。其诗风雄奇豪放,想象丰富,语言流转自然,音律和谐多变。善于从民歌、神话中吸取营养和素材,构成其特有的瑰玮绚烂色彩,是屈原以来最具有个性特色和浪漫精神的诗人,达到了盛唐诗歌艺术的巅峰。代表作品有《蜀道难》《行路难》《梦游天姥吟留别》《静夜思》《早发白帝城》《将进酒》《望庐山瀑布》等。有《李太白集》传世。

展开阅读全文 ∨

上一篇:唐·王季友《玉壶冰》

下一篇:唐·罗隐《韦公子》

猜你喜欢