文章解析

拟古十二首

朝代:唐作者:李白浏览量:2
qīng
tiān
míng
xīng
bái
shí
huáng
zhī
xiāng
yíng
chǐ
yín
què
qiáo
fēi
shí
jiāng
ān
shì
guī
rén
wán
yóu
zi
bēi
xíng
píng
bīng
zhī
dōng
hán
shuāng
yuǎn
shì
qiū
fēi
piāo
yáo
yán
guī
bié
hòu
luó
dài
zhǎng
chóu
kuān
shí
chéng
yuè
tuō
xiāo
mèng
yīn
zhī
jīn
huī
gāo
lóu
qīng
tiān
xià
yǒu
bái
táng
míng
yuè
kàn
duò
dāng
chuāng
xuán
qīng
guāng
yáo
měi
rén
luó
zhān
qiū
shuāng
hán
qíng
nòng
róu
dàn
zuò
shàng
sāng
xián
shēng
liè
fēng
juǎn
rào
fēi
liáng
xíng
rén
jiē
zhí
zhú
niǎo
huí
xiáng
dàn
xiě
qiè
shāng
yuàn
féng
tóng
xīn
zhě
fēi
zuò
yuān
yāng
zhǎng
shéng
nán
gòng
bēi
xīn
huáng
jīn
gāo
běi
dǒu
mǎi
yáng
chūn
shí
huǒ
liú
guāng
hái
shì
zhōng
rén
shì
mèng
hòu
lái
shuí
shēn
pín
jiǔ
huì
lín
xiān
rén
shū
huǎng
wèi
ruò
zuì
zhōng
zhēn
qīng
dōu
绿
shù
zhuó
shuò
yáo
tái
chūn
pān
huā
nòng
xiù
yuǎn
zèng
tiān
xiān
rén
xiāng
fēng
sòng
ruǐ
zhí
dào
sāng
jīn
duō
shì
shàng
yàn
suǒ
guì
xīn
zhī
zhēn
xiāng
chuán
xiào
liáo
shì
qíng
qīn
jīn
fēng
hǎo
míng
kǒng
chūn
fēng
xiào
rén
nǎi
chóu
chuī
xiāo
cǎi
fèng
zhuó
kuài
shén
qiān
jīn
mǎi
zuì
qiú
shì
tiān
dōng
mén
yǒu
èr
shū
tóng
shí
yǒu
cái
zhī
juǎn
shū
shì
zuò
bēi
kuài
rán
zhé
yùn
tiān
fēng
jié
fēi
shuāng
bǎi
cǎo
dōng
yuè
liù
lóng
tuí
西
huāng
tài
bái
chū
dōng
fāng
huì
xīng
yáng
jīng
guāng
yuān
yāng
fēi
yuè
niǎo
wèi
juàn
nán
xiáng
wéi
yīng
jiāng
quǎn
jīn
wèi
hóu
wáng
shuǐ
chéng
jiāo
lóng
zhēng
chí
duó
fèng
huáng
běi
dǒu
zhuó
jiǔ
nán
kōng
yáng
shì
jīn
tài
xíng
huí
chē
jìng
tuō
wàn
jiē
diāo
suì
shǎo
kuàng
duō
bái
yōu
hún
gòng
xiāo
shuò
róng
guì
dāng
shí
chūn
huá
zhào
zhuó
rén
fēi
kūn
shān
ān
zhǎng
cuǐ
cuò
shēn
méi
xiǔ
róng
míng
zài
lín
yuè
sǎo
chóu
dào
shēng
qiū
liú
yíng
fēi
bǎi
cǎo
yuè
zhōng
xiāo
huǐ
tiān
tóng
gǎo
huì
qīng
sōng
ān
jiàn
shù
lǎo
jīn
dān
níng
mèi
zhě
nán
jīng
tǎo
ěr
fēi
qiān
suì
wēng
duō
hèn
shì
zǎo
yǐn
jiǔ
cáng
shēn
wéi
bǎo
shēng
zhě
wèi
guò
zhě
wèi
guī
rén
tiān
tóng
bēi
wàn
chén
yuè
kōng
dǎo
yào
sāng
chéng
xīn
bái
yán
qīng
sōng
zhī
chūn
qián
hòu
gèng
tàn
róng
ān
zhēn
xiān
rén
cǎi
fèng
zuó
xià
láng
fēng
cén
hǎi
shuǐ
sān
qīng
qiǎn
táo
yuán
jiàn
xún
绿
bēi
jiān
zhī
qióng
qín
bēi
qīng
měi
jiǔ
qín
xián
xīn
èr
fēi
shì
yǒu
lùn
zhū
jīn
qín
dàn
sōng
fēng
bēi
quàn
tiān
shàng
yuè
fēng
yuè
zhǎng
xiàng
zhī
shì
rén
shū
shè
jiāng
nòng
qiū
shuǐ
ài
huā
xiān
pān
nòng
zhū
dàng
yàng
chéng
yuán
jiā
rén
cǎi
yún
zèng
yuǎn
tiān
xiāng
yóu
jiàn
chàng
wàng
liáng
fēng
qián
jūn
hái
jūn
hàn
shuǐ
shū
liú
chǔ
shān
fēn
rén
shēng
nán
chēng
zhǎng
wèi
qún
yuè
yàn
hǎi
yàn
hóng
鸿
shuò
yún
bié
jiǔ
róng
huá
wǎn
láng
gān
néng
fàn
luò
zhī
tiān
hūn
mèng
zhǎng
jué
dào
yuǎn
wàng
dēng
gāo
shān
huà
shí
jìng
fǎn

作者介绍

唐代浪漫主义诗人,“诗仙”

李白(701~762),唐代诗人。字太白,号青莲居士。祖籍陇西成纪(今甘肃静宁西南),出生于西域碎叶城(今吉尔吉斯斯坦托克马克附近),幼时随父迁至四川绵州昌隆县(今四川江油市)。李白与杜甫齐名,并称“李杜”,被后人誉为“诗仙”。其诗风雄奇豪放,想象丰富,语言流转自然,音律和谐多变。善于从民歌、神话中吸取营养和素材,构成其特有的瑰玮绚烂色彩,是屈原以来最具有个性特色和浪漫精神的诗人,达到了盛唐诗歌艺术的巅峰。代表作品有《蜀道难》《行路难》《梦游天姥吟留别》《静夜思》《早发白帝城》《将进酒》《望庐山瀑布》等。有《李太白集》传世。

展开阅读全文 ∨

上一篇:唐·李白《野田黄雀行》

下一篇:唐·白居易《再因公事到骆口驿》

猜你喜欢